[Kịch bản] Bồ Tát Sống

Chuyên Mục: Sân Khấu 271

Biên kịch : Huệ Thiện

Thời gian: khoảng 30 phút

Phân vai: Dương Phủ, Người Mẹ, Thực Khách 1, Thực Khách 2, Dân thường 1, Dân thường 2, Ông lão, Ngộ Không thiền sư, Người dẫn truyện.

Cốt truyện:

Câu chuyện kể về Dương Phủ là một Phật tử thuần thành nhưng lại quên đi việc báo hiếu với cha mẹ. Một lần, Dương Phủ nghe tin có vị Ngộ Không Thiền Sư là Bồ tát Sống ở Phồ Đà Sơn liền tìm đến bái kiến. Đến nơi vị Ngô Không Thiên Sư liền cho biết Bồ Tát Sống đang ở tại nhà. Dương Phủ hỏi về Bồ Tát Sống thì được Ngộ Không Thiền Sư chỉ dẫn về người mặc áo ngược, mang dép ngược. Dương Phủ quay về nhà thì thấy mẹ mình vì mừng rỡ mà mặc áo ngược và mang dép ngược ra đón con. Dương Phủ nhận ra, Bồ tát Sống không ở đâu xa mà chính là người mẹ hiền của mình.


Hồi 1: Trước khi lên Phổ Đà Sơn

Cảnh 1: Tại nhà Dương Phủ

Người dẫn truyện: Trước đèn xem lại Hiếu Kinh/ Nhớ câu hiếu hạnh, giữ gìn đạo con/ Có người Dương Phủ chu toàn/ một đời nhất niệm, giữ tròn lòng tu/ Khắp nơi thiền tự trùng tu/ giữ gìn ngũ giới, thiện căn phước điền/ Mẹ già chẳng có căn duyên/ Thân già sức yếu chùa chiền chẳng kham/ Ngày ngày hiu quạnh đành cam/ con ham tu đạo, bỏ quên mẹ già.

Dương Phủ: (bước ra, kiếm, la hoảng) ủa! Á! GỌI 113! GỌI CẢNH SÁT! CƯỚP! CƯỚP!

Người mẹ: (chạy ra) BỚ LÀNG NƯỚC ƠI! CƯỚP! CƯỚP! (dừng lại, nhìn ngó) Ủaaaaaaaaa! Mà cướp đâu con!

Dương Phủ: mẹ ơi! Cướp lớn lắm! Một vụ cướp tày trời, làm chấn động thế giới, khiến ngành an ninh thế giới phải sụp đổ. Mà nó lại diễn ra ngay trong ngôi nhà hạnh phúc của mình. Khủng khiếp lắm mẹ ơi!

Người mẹ: ôi trời ơi! Khủng khiếp dậy sao? Rốt cục nhà ta đã bị mất gì rồi!

Dương Phủ: Dạ! … Nhà ta … bị … mất … hai trái chuối! Hồi sáng con mua 1 nải, bây giờ bị mất 2 trái, dấu vết còn rành rành đây nè.

Người Mẹ: ối trời! Vậy mà mẹ tưởng cái gì to tát lắm, chỉ có 2 trái chuối. Con làm cái gì dữ vậy?

Dương Phủ: mẹ ơi là mẹ! Mẹ thiệt là …! Đây đâu là chuối thường, chuối này là để dâng cúng Phật. Mẹ biết ai bẻ không?

Người Mẹ: ờ thì … chuyện là dầy! Hồi sáng, mẹ đói bụng nên mới lục cơm nguội ăn mà hỏng thấy. Bởi vậy nên mẹ mới bẻ đỡ hai trái …

Dương Phủ: là mẹ???????? (tức giận) Mẹ Ăn 2 Trái Chuối! Trời ơi là Trời! Mẹ ơi là mẹ! Mẹ Biết Tội Phước Gì Không Dậy? Chuối là con để cúng Phật, mẹ muốn ăn thì nói con. Để con mua cỡ chừng chục nải về rồi tha hồ mà ăn. Mẹ đâu có đói đâu mà làm như dậy.

Người Mẹ: mẹ xin lỗi con! Tại mẹ đói quá. Con cứ đi chùa suốt … L

Dương Phủ: Mẹ ăn đã đời rồi khóc cái gì nữa. Mẹ muốn con mang tội bất hiếu hả? Mẹ muốn ăn thì ăn đi. Con đi!!!

Người Mẹ: Phủ! Phủ! Con ơi con!

Cảnh 2: tại quán nước

Dương Phủ: Chủ quán, cho tô mì!

Thực Khách 1: nè! anh nghe tin gì chưa? Ở Phổ Đà Sơn có bồ tát tái thế đó.

Thực Khách 2: anh nghe được ở đâu vậy?Mà có thiệt hông đó? Hay là tin vịt nửa đây? Anh Ba sạo

Thực Khách 1: anh có phải anh Tám nhiều chuyện hông vậy?Cái vụ này cả làng đều biết mà anh hỏng hay sao?

Thực Khách 2: thiệt sao? Chuyện sao? Kể tui nghe coi!

Thực Khách 1: thì cái ông Ngộ Không Thiền Sư ở Phổ Đà Sơn đó. Chính mắt tui thấy mà. Ông này Phật pháp tinh thông lắm, lại còn thần thông quảng đại nữa chứ. Ai có bệnh, đưa vô tay ổng. Ổng chỉ cần dùng Nhất Dương chỉ, điểm vài cái là hết bệnh liền. Chính mắt tui thấy mà. Bữa đó vợ tui bị gãy cây răng, bả sợ xấu, cứ cầu xin ổng. Ai dè linh thiệt!

Thực Khách 2: Bả mọc răng mới hả?

Thực Khách 1: Hông! Bả té gãy thêm cây nữa! Gãy cả hai cây cho nó đều! Mà tui nghe đâu ổng hông cần ăn uống gì hết, chỉ cần hửi nhang là no. Bữa đó, ổng chỉ hắt xì một cái là mưa ào ào liền đó. Chính mắt tui thấy mà.

Thực Khách 2: lợi hại dậy sao?

Thực Khách 1: Tất nhiên rồi! Chính mắt tôi thấy mà! Người ta nói ổng là bồ tát chuyển thế đó.

Thực Khách 2: Bồ tát chuyển thế?

Thực Khách 1: ờ! Lúc ổng sinh ra còn có hào quang khắp nhà, hương thơm ngào ngạt, lại còn mưa hoa nữa. Chính mắt tui thấy mà.

Thực Khách 2: Oa! Ông Ngộ Không Thiền Sư đó bao nhiêu tuổi rồi he?

Thực Khách 1: Ổng sống lâu lắm rồi. Cũng gần 500 tuổi rồi. Chính mắt tui thấy mà.

Thực Khách 2: Anh bao nhiêu tuổi rồi mà thấy ổng lúc sinh ra dzậy?

Thực Khách 1: ờ … thì … thì …

Dương Phủ: (chú ý nghe từ nãy) Chủ quán tính tiền. (bỏ đi ngay)

Cảnh 3: tại nhà Dương Phủ

Dương Phủ: mẹ à! Ở nhà mẹ tự lo nghe! Con đi Phổ Đà Sơn tìm Ngộ Không Thiền Sư để cầu Phật pháp đây!

Người mẹ: Mẹ già yếu rồi, nếu con đi nữa. Lỡ trái gió trở trời thì mẹ biết ai lo đây?

Dương Phủ: Mẹ ơi là mẹ! Mẹ lớn rồi, có phải con nít đâu. Chút chuyện mà cũng lo sao? Thôi để con đi. Mẹ ở nhà đi.

Người Mẹ: Phủ! Phủ! Con ơi con!

Hồi 2: Trên đường đi đến Phổ Đà Sơn

Cảnh 1: hỏi đường người bán trái cây

(Dương Phủ đi nhiều ngày liền, hỏi thăm nhiều người, cuối cùng đã đến tỉnh Ninh Ba)

Dân Thường 1: Nho tươi đây đây! Nho tươi đây! Mại dzô! Mại dzô! Nho nhập nhập từ Thái Lan đây! Mại dzô! Mại dzô!

Dương Phủ: Dạ! Anh làm ơn cho hỏi thăm ạ!

Dân Thường 1: hỏi vụ gì? Tui chỉ biết bán trái cây, hông biết gì hết!

Dương Phủ: dậy thì tôi cám ơn ạ! (quay đi)

Dân Thường 1: nhưng nếu có ai mua giùm vài ký nho thì chắc tui biết à!

Dương Phủ: à! Dzậy anh bán cho tôi 2 ký nho.

Dân Thường 1: Thông minh lắm! Anh muốn hỏi gì?

Dương Phủ: Anh làm ơn chỉ giúp tôi đường lên Phổ Đà Sơn ạ!

Dân Thường 1: tưởng gì! Phổ Đà Sơn hả? Cái Phổ Đà Sơn nó nằm ở… nằm ở…

Dương Phủ: ở đâu ạ?

Dân Thường 1: ở chỗ nó ở chứ đâu? Có dậy cũng hỏi.

Dương Phủ: dậy chỗ nó ở là nơi nào ạ?

Dân Thường 1: chỗ nó ở chứ có phải chỗ tui đâu mà tui biết. Đi hỏi ông lão viết chữ kìa.

Dương Phủ: (nói thầm) vậy mà làm mình tốn tiền hai ký nho. Thiệt xui xẻo! (đến chỗ viết chữ)

Cảnh 2: hỏi đường ông lão bán quạt

Dương Phủ: cách giải làm ơn cho cháu hỏi thăm ạ!

Ông Lão: hả? Hông có! Tui bán quạt chứ hỏng có bán tăm. ^_^!

Dương Phủ: (^_^!) Dạ cháu muốn hỏi đường lên Phổ Đà Sơn ạ!

Ông Lão: muốn mua nước sơn hả? Qua tiệm bên kia kìa.

Dương Phủ: KHÔNG PHẢI NƯỚC SƠN MÀ LÀ PHỔ ĐÀ SƠN Ạ!

Ông Lão: nước sơn bán ở bên kia kìa.

Dương Phủ: LÀ PHỔ ĐÀ SƠN! PHỔ ĐÀ SƠN.

Dân Thường 1: (đi sang) Sao rồi? Anh hỏi đường được chưa?

Dương Phủ: anh thiệt tốt bụng? Làm ơn hỏi đường giúp tôi!

Dân Thường 1: được rồi, để tui. (quay sang Ông Lão) dạ! Bác Tư thính tai! Con muốn ăn gỏi!

Ông Lão: Hai Láu cá hả? Mày muốn hỏi gì?

Dân Thường 1: Oa! Thiệt lợi hại!

Dương Phủ: thông minh thiệt! Bái phục! Bái phục!

Dân Thường 1: chứ sao! Coi tiếp nè! (quay sang Ông Lão) Dạ! Anh này muốn mua đường với nước sơn.

Ông Lão: Đường tới Phổ Đà Sơn hả? Ờ! Ra tới bến cảng có chuyến tàu tới Phổ Đà Sơn đó.

Dương Phủ: Cảm ơn bác!

Ông Lão: đừng lo! Đường đi dễ lắm, hông sợ bụi cát gì đâu!

Dương Phủ: ^_^! Con đi đây!

Ông Lão: ở Phổ Đà Sơn hông có ai bán thịt cầy đâu mà ăn!

Hồi 3: đến Phổ Đà Sơn và trở về

Cảnh 1: tại Phổ Đà Sơn

Dương Phủ: đi mấy bữa rồi cuối cùng cũng tới Phổ Đà Sơn.

Ngộ Không Thiền Sư: Thiên đường địa ngục cũng do tâm. Khổ đau, sầu não bởi mê lầm. Não phiền dứt sạch bồ đề hiện. Chẳng nhọc Tây phương chạy kiếm tầm.

Dương Phủ: (chạy tới) Dạ! Đại sư làm ơn cho con hỏi …

Ngộ Không Thiền Sư: thí chủ muốn hỏi gì?

Dương Phủ: con nghe nói trên Phổ Đà Sơn có vị Ngộ Không thiền sư là bồ tát chuyển thế. Người tinh thông phật pháp nên muốn đến đây thọ giáo.

Ngộ Không Thiền Sư: bần tăng cũng có học chút giáo lý nên đem ra giảng lại để khuyên người theo lành, lánh dữ mà thôi!

Dương Phủ: A di đà phật! Dậy con muốn theo đại sư để cầu học Phật pháp, có được không ạ?

Ngộ Không Thiền Sư: Bần tăng có tài cán gì mà thí chủ theo học. Học phật pháp ở bần tăng, chi bằng người đi tìm bồ tát sống.

Dương Phủ: Bồ tát sống?

Ngộ Không Thiền Sư: đúng vậy! Vị bồ tát sống này mới đáng để thí chủ thờ phụng. Vị bồ tát sống đó vì cảm động lòng thành của thí chủ nên đã đến nhà thí chủ đợi trước rồi.

Dương Phủ: Nhưng… Làm sao để con nhận ra bồ tát sống?

Ngộ Không Thiền Sư: thí chủ về tới nhà, nếu thấy ai mặc áo trái, đi dép trái thì người đó là bồ tát sống.

Dương Phủ: Mặc áo trái? Sao kỳ vậy?Con nghĩ là bồ tát sống thì phải trang nghiêm, sao mà …?

Ngộ Không Thiền Sư: (mỉm cười) Điều này thí chủ phải tự nghiệm lấy thôi!!!

Dương Phủ: dạ! tạm biệt đại sư, con lên đường.

Cảnh 2: tại nhà Dương Phủ

Dương Phủ: Mẹ ơi! Mẹ ơi mẹ! Ra mở cửa, con về rồi nè!

Người Mẹ: (khoác ngược áo, mang dép ngược, chạy ra) Phủ hả? ờ! Mẹ ra liền (mở cửa)

Dương Phủ: (nhớ lại lời của Ngộ Không Thiền Sư: thí chủ về tới nhà, nếu thấy ai mặc áo trái thì người đó chính là bồ tát sống)

Người Mẹ: sao dậy con?

Dương Phủ: (quỳ xuống, ôm chân mẹ) MẸ!

Người dẫn truyện: Làm con hiếu hạnh vi tiên, Mẹ cha thờ phụng, đạo hiền không xa. Tu đâu chẳng bằng tu nhà, thờ cha kính mẹ mới là đi tu.

Bài Viết Liên Quan