Lẳng lặng mà nghe xuân đến rồi
Thời khắc như thuyền cứ mãi trôi
không gian trừ tịch chừng yên ắng
Biển sóng chưa nguôi đã cạn lời
đảo một vòng quê chiều thưa vắng
lang thang phố thị rợp hoa mời
Ta nghe trong gió xuân thường tại
Di Lặc dang tay nhoẻn miệng cười.
(Đức Quảng)